NhimNe91
TẬP 3 - Mẹ của Trumpa
Có bao giờ, người ta tự hỏi, liệu con người kết nối với vũ trụ này như thế nào, mọi thứ đều là ngẫu nhiên chăng, có thấy con người kết nối với Trái Đất như một bản sao vi mô không. Khi diện tích của đại dương chiếm hơn 2/3 diện tích toàn bộ bề mặt Trái Đất, cơ thể chúng ta chiếm hơn 2/3 là nước, và những con người trên chiếc tàu Rebecca này đây cũng dành hơn 2/3 cuộc đời mình để lênh đênh trên biển.
Đã mười lăm năm kể từ khi nó bị vũ hội của lửa thiêu rụi , Hanga vẫn giữ lại gần như tất cả những gì còn có thể của chiếc tàu Rebecca, từ những vật dụng, hay kiểu trang trí, con tàu cứu sinh, cho đến căn phòng ngủ với ô cửa sổ tròn. Đối với các thuyền trưởng hay bất cứ ai sở hữu một con tàu, chỉ có bản thân họ mới biết rằng một con tàu cũng có linh hồn riêng của nó, và thứ mà con người ta cho dù có róc xương róc thịt thì linh hồn vẫn còn ở đó y nguyên. Hanga như thể đã tái sinh lại, đắp lại từng thớ thịt cho con tàu Rebecca. Nó chỉ có vẻ già cỗi, trông như một ông lão dày dạn gió sương, đã qua bao cuộc chiến với cá voi cho đến các cuộc chiến tranh phi nghĩa, như một thanh niên cơ bắp đến tuổi xế chiều còn hằn lại dấu vết ngoan cường qua bao nhiêu thập niên. Cái sự già nua của con tàu không làm cho nó có vẻ yếu ớt bệnh hoạn hay hư hỏng, mà nó chỉ làm cho bất cứ ai nhìn thấy chiếc tàu này đều có một cảm giác của sự thông thái, vững chãi và như một chiến binh vẫn sống sót qua bao nhiêu cuộc chiến sống còn. Nó được chăm sóc bởi hơi thở và muối của biển cả, các thớ gỗ trông có vẻ ẩm ướt, nặng trịch, rắn chắc mà không khô khan, nặng trịch chứ không nặng nề, nó chỉ khiến cho chính nó trở thành là một phần của đại dương càng thêm rõ nét hơn.
Con tàu Rebecca đang hiên ngang xuôi mình theo hướng gió nhẹ trên vùng biển Ấn Độ Dương, cách lục địa nước Úc hơn 2,000 hải lý về hướng Bắc Đại Tây Dương. Những năm tháng sau này, không còn quá nhiều tàu theo nghề đánh bắt cá voi, một phần nhờ sự phát triển của dòng điện, một phần vì các đàn cá voi ngày càng thưa thớt. Còn không, chúng cũng di cư rất xa và sâu tận đáy đại dương. Chỉ có tên thuyền trưởng Hanga là vẫn miệt mài với những chặng hành trình không thiết nghĩ đến ngày mai. Và trong giới thượng lưu vẫn còn nhiều kẻ ham mê thứ ánh sáng trong trẻo này, thắp lên các căn phòng , mấy tấm da trên sofa trở nên sành sỏi hơn. Vì vậy, Hanga luôn được bọn họ đầu tư rất nhiều tiền của và sự kỳ vọng. Giá dầu cá voi chỉ có tăng lên theo cấp số nhân, không chỉ vì nhu cầu tiêu thụ như trước, mà nó còn được trả cho sự sành sỏi, sự khan hiếm, và mang theo những câu chuyện riêng của nó như huyền thoại vào cái đêm lửa thắp lên trên những lớp sóng của 15 năm trước.
Vẫn là căn phòng có chiếc ô cửa sổ tròn, chiều hoàng hôn chực chờ sập tối, cậu bé Trumpa với mái tóc hung đỏ, dài qua vai, xoăn gợn, đang ngồi tỉ mẩn với khối gỗ tròn trên tay, cậu bé đang khắc hình thù gì đó trông gần giống con cá voi. Thi thoảng mấy sợi tóc xoăn rơi xuống trán, che lên đôi mắt to tròn của cậu. Cậu cứ để vậy, để rồi một bàn tay ân cần nhẹ nhàng khẽ vuốt nó lên. Mẹ cậu kéo chiếc khăn thêu hoa trôi tuột khỏi mái tóc dài khỏe khắn của mình, quấn lên tóc của cậu bé. Chiếc khăn màu đỏ thẫm quý phái, có màu của hoa hồng khô, được trang trí bằng những đường chỉ thêu màu vàng, cam, xanh lá, cùng với các hoạ tiết kiểu trang trí đường diềm đến từ miền Trung Đông. Mẹ cậu làm động tác buộc tóc một cách nhẹ nhàng và đầy sự tinh tế, rồi đặt lên mái tóc đó một cái hôn phớt. Mẹ Trumpa ngồi nhìn say sưa từng động tác mà cậu đục đẽo miếng gỗ nhỏ. Trumpa chẳng hề để ý gì khác ngoài con cá voi một nửa nằm trong trí tưởng tượng và một nửa đang ở trong bàn tay. Mẹ Trumpa ngắm nhìn con trai bé bỏng của mình với đôi mắt bình yên vô cùng, với tất cả sự ngây ngô của cậu, sự khéo léo, mẹ cậu yêu mái tóc của con mình và cảm thấy thật hạnh phúc với bản sao của chính mình lại quá đặc sắc đến như vậy. Mẹ cậu đặt tay lên mái tóc gợn bồng bềnh kia một lần nửa rồi đứng lên rời đi về phía mũi tàu.
Trumpa vẫn chưa bước ra khỏi thế giới xoay quanh miếng gỗ trong tay, mãi cho đến lúc con tàu bỗng nhiên rung lắc kì lạ. Nó không nghiêng ngã, mà cứ đùng đùng từng hồi, như người ta đang đóng cây đinh khổng lồ vào chiếc tàu, làm đồ đạc trên bàn rơi choảng xuống nền. Trumpa bị sự rung lắc làm con dao khứa vào tay chảy máu, cậu giật mình buông thõng cả miếng gỗ và con dao xuống. Bất giác, Trumpa ngoái nhìn ra ngoài ô cửa sổ tròn, thấy nền trời một màu đỏ loét, bầm đen, loang lổ không biết là mây hay là mặt trời. Cậu đang tròn xoe mắt nhìn thì bỗng nhiên có một cái đuôi khổng lồ băng ngang qua. Trumpa giật thót người và sợ hãi. Cậu chưa bao giờ thấy cái đuôi nào to lớn đến như thế. Cậu há hốc mồm chực như muốn khóc oà lên thì lại có tiếng chân người chạy ầm ầm khắp nơi trên tầng bên ngoài con tàu. Rồi nối tiếp là tiếng sấm gầm cứ rền từng chập. Càng làm cậu khiếp sợ hơn và thế là cậu oà khóc nức nở. Nhưng vừa ngay khi tiếng khóc thét của cậu cất lên, cũng là lúc cậu vừa nghe thấy tiếng hát của mẹ cất lên. Giọng hát quen thuộc, ngân nga, cứ như đang lau nước mắt của cậu bé đáng thương. Trumpa ngưng tiếng khóc nhưng mồm vẫn y nguyên cái khẩu hình miệng sẵn sàng khóc bất cứ lúc nào nếu lại nghe thấy những âm thanh khiếp sợ.
Giọng hát ngày một thanh cao hơn, ấm áp hơn làm Trumpa cảm thấy dễ chịu. Cậu đứng lên một cách vô thức, chiếc khăn của mẹ tuột khỏi mái tóc, rơi xuống chỗ giọt máu của Trumpa và thấm vào tạo thành một vết loang đen ngòm trên chiếc khăn màu sẫm. Cậu bé xoay người rồi bước từng bước thật rón rén lần tìm theo tiếng hát ru của mẹ.
Trên boong tàu không có một bóng người nào, từ phía dưới cabin và ở đây như thể là hai thế giới, mọi tiếng ồn đều im bặt, mọi tiếng chân rầm rầm phát ra mà không có lấy một bóng người, gió cứ nhẹ thoang thoảng. Trumpa nhìn về hướng mặt trời bên trái mình thì thấy mái tóc đang bay phất phơ của mẹ. Một mái tóc dài, xoăn gợn như những cơn sóng xa khơi. Mẹ cậu đang đứng sát mép thành bên trái con tàu, chỗ mà người ta thường hay nẹp mấy con cá voi đánh bắt được. Mẹ Trumpa nhìn cụp xuống , không chớp mắt, ánh nhìn thăm thẳm vô hồn, như ánh mặt trời của buổi trưa gay gắt xuyên qua màn đại dương, chiếu xuống tận đáy, một nửa gương mặt với mái tóc đang bay đổ về phía sau, giữa bầu trời đang màu đỏ thẫm, một chút xíu nữa thôi có khi người ta sẽ chẳng nhận ra màu tóc và màu trời khác nhau chỗ nào nửa. Trumpa quá nhỏ để nhận ra mái tóc mẹ mình không còn óng ánh màu đồng như mọi khi, như của mình nửa. Chỉ vừa lúc nhìn thấy mẹ, Trumpa nở một nụ cười trong trẻo, cậu chạy tới một cách tinh nghịch, dang hai tay về phía trước như cách mấy đứa trẻ con hay đòi bế. Khi Trumpa chạy được vài bước thì mẹ cậu cứ như một bức tượng ngã nhào về phía trước, mất dạng phía sau mạn con tàu. Trumpa không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cậu bé đang bước tới thì chững lại trong khoảnh khắc như vừa bị bấm dừng. Vào giây phút mẹ cậu vừa khuất phía sau mạn tàu thì ngay tức khắc, hình ảnh một con cá voi khổng lồ lao ra khỏi mặt nước.. Khoe khoang cơ thể đồ sộ với làn da bóng loáng của nó lấp lánh dưới ánh hoàng hôn. Nó to bằng cả con tàu, hai vây nó 'dài đến nổi nếu cộng lại có thể dài bằng cả chiều dài thân hình của nó. Nó phóng lên khỏi mặt nước, chồi hơn 2/3 cơ thể của mình lên và ưỡn cái bụng nó về phía Trumpa, nó to đến nổi che hết cả phần mặt trời lúc này.
Trumpa thảng thốt khi lần đầu nhìn thấy sinh vật khổng lồ như vậy, cứ như một bộ phim chiếu chậm và thậm chí đã bấm dừng lại ngay khoảnh khắc này. Bóng nó đổ dài như che hết cả con tàu, ánh sáng viền khắp toàn bộ cơ thể nó như một nét vẽ hoàn hảo. Nó trở nên lấp lánh và nhẹ như bông gòn khi cả phần còn lại của cơ thể bây giờ cũng đã bay lên khỏi mặt nước. Nó vẫy đuôi nhẹ tênh như mây, rồi bơi trong không trung về phía cuối chân trời, nơi mà mặt trời hoàng hôn sắp sửa trở thành bình minh ở một nơi nào đó khác. Trumpa như bị thôi miên trong khung cảnh đẹp đẽ và ấm áp của buổi chiều màu hồng, cậu bé lại dang hai tay ra như thể đòi con cá voi khổng lồ kia mang mình theo, nhưng con cá voi chẳng hề ngoái lại nhìn hay thậm chí nó mỗi ngày một xa xôi hơn, Trumpa đi từng bước chầm chậm, đuổi theo con cá voi mất dạng rồi dần dần chạy nhanh hơn, rồi cậu lại chực oà khóc khi bóng con cá voi mỗi lúc một nhỏ xíu. Cứ thế cậu cứ mãi đuổi theo trong tiếng khóc trẻ thơ, vào một chiều hoàng hôn không có mẹ.